Chuyển đến nội dung chính

Tôi không phải người giỏi văn, đây chỉ là suy nghĩ của một thằng nhóc tuổi đôi mươi !



2AM 

Thấy chàng trai kia post ảnh cùng em ở bãi biển mà đáng lẽ ra phải là anh ở đó, anh chợt ghét biển

   Trước giờ anh vốn là người yêu biển, mọi người xung quanh anh ắt hẳn cũng biết điều đó bởi anh hay post story những tấm ảnh về biển, hay đi dạo biển, đôi khi lại rủ bạn ra biển đàn hát hay ăn uống, và anh tự biết mình yêu biển bởi sinh nhật năm anh 19 tuổi anh đã một mình đón sinh nhật ở đó.

    Anh coi biển là nơi trú chân tạm thời vào những lúc nặng lòng có lẽ bởi nó không đòi hỏi anh phải nói ra, cũng chẳng muốn cho anh biết điều gì, đơn giản biển chỉ ở đó cùng với những cơn gió mát thay từng lớp sóng vào bờ. Anh là người sống nội tâm, ghét phải xem trọng cảm xúc của người khác và cũng rất khó chịu khi ai đó đòi hỏi anh phải tôn trọng cảm xúc của họ. Anh chỉ muốn phần ai nấy sống, cảm xúc có khó chịu hay buồn tủi thế nào thì hãy tự mình vượt qua đừng làm phiền, trút bỏ lên người khác.

    Tình cờ hai đứa làm quen với nhau, em cũng là người yêu biển, vì em còn học ở quê chưa ra thành phố học nên chưa từng được dạo biển ban đêm. Anh thì hơn tuổi em nên ra thành phố sớm hơn hay khoe khoang với em là anh đi nhiều ơi là nhiều rồi hứa với em tháng 8 năm nay khi em ra thành phố học thì sẽ cùng em dạo biển đêm cùng với một lời hứa em dành cho anh, anh ước thời gian trôi thật nhanh, nhưng rồi vì một lí do nào đó em không còn nhắn tin cho anh nữa anh cũng chẳng đoái hoài vì anh biết có gì đó trong em thay đổi. Bẵng đi một thời gian anh thấy bio trong wall cùng ảnh nổi bật em thay đổi, anh biết mình bỏ lỡ gì rồi. Vì covid nên nhà trường cho sinh viên học onl, anh về quê đợi ngày nhà trường thông báo đi học lại, em thì vừa thi tốt nghiệp xong rồi ra thành phố cùng với cậu bạn kia.

    Dạo này hay leo lên nóc phía sau nhà, ở đó cao nhưng có chổ để ngồi, anh hay lên vào sáng sớm hoặc chiều muộn để ngắm bình minh và hưởng gió mát khi chiều. Hôm nào leo xuống cũng đã chụp được vài chục tấm về bầu trời. Có hôm nửa đêm bồn chồn trong lòng leo lên nóc nhà nằm dài ra thấy như được ôm cả bầu trời đầy sao vào lòng, lần đầu được nằm trên cao dưới trời sao cảm giác sung sướng đến khó tả, lòng tự nhủ biết vậy lên đây vào ban đêm sớm hơn. Anh thấy hình như anh yêu bầu trời hơn biển. Anh chụp bầu trời nhiều hơn biển bởi trời có nhiều hơn biển, tất nhiên ngắm trời nhiều hơn biển, và anh chợt nhận ra hình như anh yêu biển vì trên biển không có nhà cao tầng không có cây cối mọi thứ khoáng đãng để anh thấy trời như cao hơn, rộng lớn hơn. Hay là anh đang ngộ nhận vì mới đây thôi anh đã ghét biển nhỉ ?

    À phải rồi, đêm đầy sao hôm đó anh đã vẫy tay chào một ngôi sao ở xa tít không có gì nổi bật trong cả trăm ngàn ngôi sao khác vì anh nghĩ biết đâu ở đó ngay tại thời điểm đó cũng có một người như anh leo lên nóc nhà đang buồn nhỉ? Biết đâu người đó cũng đang mong đợi điều gì đó từ vũ trụ, từ một người như anh, một cái vẫy tay chẳng hạn ?


 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

3 năm xếp gọn vào một folder

       | 25 . 09 . 2020 |     Có một người từng được gọi là người không thể thay thế   Chắc phải yêu ta nhiều lắm, đối xử tốt với ta lắm, có gì đặc biệt lắm mới có thể gọi là người KHÔNG thể thay thế được.   Ngồi bất động trong phòng, tôi chẳng biết phải làm gì. Cắt đứt một đoạn tình sâu đậm cũng như cắt đứt một đoạn ruột. Máu cứ rỉ ra chẳng ngớt. Tôi cho rằng, dù là vì lí do gì đi chẳng nữa, thì việc bỏ lại một người đang yêu nhiều như thế, đối phương đã sai rồi. Đừng bao giờ bao biện bằng những lí lẽ như anh/em yêu người khác sẽ tốt, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn,..Việc đó hãy để tự họ quyết định, nếu hết yêu thì cứ nói là hết yêu đừng cố tỏ ra cao thượng hay đổ lỗi về phía người còn lại. Sau một đoạn đường tình dài, trở nên lạnh lùng, cố ý cho ta thấy họ xấu xa đến mức nào mặc kệ cảm xúc rối bời của ta. Ta tự...
|14 . 10 . 2020| Lên xe xuống đường đến trường sau một chuỗi ngày ru rú được cho nghỉ ở nhà để tránh mưa lụt. Chiều nay không có mưa, phía xa trên kia, mây đã chịu hé ra một chút nhưng cũng đủ lâu để mặt trời hiện ra. Bất giác cảm nhận được sự ấm áp từ chút nắng yếu ớt, không khí mùa thu tràn về rõ ràng hơn bao giờ hết. Sau vài cái nhịp tay lên thắng xe, môi mấp máy lời bài "Yêu" của 7uppercuts, tiếng xe cộ chật chội, người chen nhau hối hả, lòng lại vui trở lại. Mới đây còn than vãn sao năm nay thu không chịu lạnh, thật ra đó chỉ là lời khi mới chớm thu, trời chưa lạnh hẳn. Giờ ngoài kia đã khác, mưa không dứt vào đêm, gió khẽ khàng xuyên qua lớp áo. Chẳng trách thế mà vào những ngày thu lạnh, người ta vẫn cần tìm tay níu tay, cho cái cảm giác ấm ngập trong tim, xua đi cái la...

Lười vác thây đi học

     Hình như tiết trời đã vào mùa mưa, mùa mà khi có ai bên cạnh thì sẽ rất vui và thơ mộng, còn những ai vẫn cô đơn và lang bạc như tôi thì lại thấy chạnh lòng đâm ra lại ghét.     Đối với tôi mưa như một chướng ngại mà ông trời gửi xuống để làm tôi thêm khốn khổ. Mở mắt ra tờ mờ sáng, nghe tiếng mưa lộp độp bên ô cửa sổ, tôi thở dài. Đánh răng rồi rửa mặt, chưa kịp bỏ bụng đã thấy 6h34 , vội thay quần áo, vơ lấy chiếc áo mưa phơi ngoài hành lang chung cư tối qua còn chưa ráo nước của trận mưa đêm qua. Mặc vào rồi leo bộ thang xuống tầng 1, vì tôi ở tầng 2 nên hiếm khi tôi đi thang máy, phải có vận chuyển đồ đạc nặng kia thì tôi mới cần đến. Lên xe vội chạy đến trường mặc cho mưa trắng xóa cả trời. Trường cách chung cư tôi ở 8 cây số, chạy qua bao cái đèn xanh đèn đỏ mãi mới đến trường. Hôm nay may mắn chỉ dừng một cái đèn đỏ, đụng hôm...