Hình như tiết trời đã vào mùa mưa, mùa mà khi có ai bên cạnh thì sẽ rất vui và thơ mộng, còn những ai vẫn cô đơn và lang bạc như tôi thì lại thấy chạnh lòng đâm ra lại ghét.
Đối với tôi mưa như một chướng ngại mà ông trời gửi xuống để làm tôi thêm khốn khổ. Mở mắt ra tờ mờ sáng, nghe tiếng mưa lộp độp bên ô cửa sổ, tôi thở dài. Đánh răng rồi rửa mặt, chưa kịp bỏ bụng đã thấy 6h34 , vội thay quần áo, vơ lấy chiếc áo mưa phơi ngoài hành lang chung cư tối qua còn chưa ráo nước của trận mưa đêm qua. Mặc vào rồi leo bộ thang xuống tầng 1, vì tôi ở tầng 2 nên hiếm khi tôi đi thang máy, phải có vận chuyển đồ đạc nặng kia thì tôi mới cần đến. Lên xe vội chạy đến trường mặc cho mưa trắng xóa cả trời. Trường cách chung cư tôi ở 8 cây số, chạy qua bao cái đèn xanh đèn đỏ mãi mới đến trường. Hôm nay may mắn chỉ dừng một cái đèn đỏ, đụng hôm nào xui thử xem, có mà khóc dưới mưa vì đứng đợi cả chục cái. Vào được trường thì hai gấu quần dài cùng đôi sandal của tôi cũng ước nhẹp, đây là một trong lí do ắt hẳn làm nhiều người ghét mưa. Lại phải leo thêm 8 tầng thang bộ vì có cả một sảnh dài đợi thang máy, đứng đợi như người ta có mà trễ mất, dù mệt nhưng chắc kịp giờ. Rồi ngồi trong cái giảng đường chưa đầy 9m lật đật gõ gõ vài dòng code, đọc vài tài liệu tiếng anh, đợi thời gian trôi để được về bởi thà khi ở một mình mà cô đơn còn đỡ hơn ở một chổ đông người nhưng lòng vẫn trơ trọi, không một chút vui buồn. Hay là lòng tôi đang hướng về một nơi khác, nơi mà có một nụ cười còn tuyệt hơn cả việc leo lên nóc nhà mà ngắm sao.
À thì ra tôi vẫn chưa quên được em..
Chạy xe về, gió thổi ngang thổi dọc mạnh đến nổi vài người bị đổ xe ngay trên cầu như các mà tâm trí đang quật ngã tôi từng phút từng dây về hình ảnh của em, may mà tay lái tôi vững cứ thế mà an toàn về đến nhà. Thể xác thì an toàn rồi đấy, nhưng hình như tim tôi lại vụn vỡ rồi. Tôi đổ thừa mưa, tại mưa làm mắt tôi cay xè chứ nào đâu phải do em. Treo áo mưa gọn gàn ở hành lang, mở khóa vào nhà, tắm rửa sạch sẽ, tôi mở quạt, lao lên giường rồi trùm kín chăn lại. Phần cơ thể như được thõa mãn, giãn ra, lòng tôi le lói một chút hạnh phúc vì được nằm nghỉ ngơi. Vào những ngày mưa này, còn gì tuyệt hơn được vùi mình trong combo đắp chăn nhưng mở quạt chứ. Mặc cho cái bụng đói cồn cào vì đã quá trưa mà chưa được ăn gì. Ước gì giờ ở quê, thì tầm này đã được mẹ vào phòng gọi ra ăn cơm rồi.
Nhớ lúc mới chia tay còn đau khổ tuyệt vọng đến mức lên mạng search thử cách vượt qua sau chia tay. Đọc cả trăm lời khuyên, rồi đâu cũng vào đấy, vẫn già đi mấy tuổi chứ có vượt qua được như họ nói đâu. Hay tôi khác họ nhỉ? Giờ nhận ra sau chia tay mỗi người sẽ có một cảm nhận một trải nghiệm riêng không ai giống ai cả, nên thôi đối mặt cho ra vẻ người lớn. Tôi không chắc là sẽ có thêm bao nhiêu ngày nghĩ về cô ấy nữa, liệu tôi có đang lãng phí thời gian hay không? Nhưng tôi nghĩ tôi là vậy, tôi sẽ không trách bản thân tại sao cứ nghĩ về cô ấy và sẽ tìm ra được câu trả lời ở vài năm hay thậm chí vài chục năm nữa, bởi nhớ một người thì đâu mệt thể xác đâu, chỉ hơi nặng nề ở phần tâm hồn thôi.
Mưa vẫn rơi, thôi chắc phải dậy, mặc áo mưa vào rồi tiếp tục học buổi chiều dù chẳng muốn tẹo nào. Tối nay chắc tôi sẽ ghé quán nào đấy ăn cho no nê, đã lâu rồi chưa tự thưởng cho bản thân một bữa ra trò...
Nhận xét
Đăng nhận xét