Chuyển đến nội dung chính

Lười vác thây đi học

 




   Hình như tiết trời đã vào mùa mưa, mùa mà khi có ai bên cạnh thì sẽ rất vui và thơ mộng, còn những ai vẫn cô đơn và lang bạc như tôi thì lại thấy chạnh lòng đâm ra lại ghét.
    Đối với tôi mưa như một chướng ngại mà ông trời gửi xuống để làm tôi thêm khốn khổ. Mở mắt ra tờ mờ sáng, nghe tiếng mưa lộp độp bên ô cửa sổ, tôi thở dài. Đánh răng rồi rửa mặt, chưa kịp bỏ bụng đã thấy 6h34 , vội thay quần áo, vơ lấy chiếc áo mưa phơi ngoài hành lang chung cư tối qua còn chưa ráo nước của trận mưa đêm qua. Mặc vào rồi leo bộ thang xuống tầng 1, vì tôi ở tầng 2 nên hiếm khi tôi đi thang máy, phải có vận chuyển đồ đạc nặng kia thì tôi mới cần đến. Lên xe vội chạy đến trường mặc cho mưa trắng xóa cả trời. Trường cách chung cư tôi ở 8 cây số, chạy qua bao cái đèn xanh đèn đỏ mãi mới đến trường. Hôm nay may mắn chỉ dừng một cái đèn đỏ, đụng hôm nào xui thử xem, có mà khóc dưới mưa vì đứng đợi cả chục cái. Vào được trường thì hai gấu quần dài cùng đôi sandal của tôi cũng ước nhẹp, đây là một trong lí do ắt hẳn làm nhiều người ghét mưa. Lại phải leo thêm 8 tầng thang bộ vì có cả một sảnh dài đợi thang máy, đứng đợi như người ta có mà trễ mất, dù mệt nhưng chắc kịp giờ. Rồi ngồi trong cái giảng đường chưa đầy 9m lật đật gõ gõ vài dòng code, đọc vài tài liệu tiếng anh, đợi thời gian trôi để được về bởi thà khi ở một mình mà cô đơn còn đỡ hơn ở một chổ đông người nhưng lòng vẫn trơ trọi, không một chút vui buồn. Hay là lòng tôi đang hướng về một nơi khác, nơi mà có một nụ cười còn tuyệt hơn cả việc leo lên nóc nhà mà ngắm sao. 
     À thì ra tôi vẫn chưa quên được em..
    Chạy xe về, gió thổi ngang thổi dọc mạnh đến nổi vài người bị đổ xe ngay trên cầu như các mà tâm trí đang quật ngã tôi từng phút từng dây về hình ảnh của em, may mà tay lái tôi vững cứ thế mà an toàn về đến nhà. Thể xác thì an toàn rồi đấy, nhưng hình như tim tôi lại vụn vỡ rồi. Tôi đổ thừa mưa, tại mưa làm mắt tôi cay xè chứ nào đâu phải do em. Treo áo mưa gọn gàn ở hành lang, mở khóa vào nhà, tắm rửa sạch sẽ, tôi mở quạt, lao lên giường rồi trùm kín chăn lại. Phần cơ thể như được thõa mãn, giãn ra, lòng tôi le lói một chút hạnh phúc vì được nằm nghỉ ngơi. Vào những ngày mưa này, còn gì tuyệt hơn được vùi mình trong combo đắp chăn nhưng mở quạt chứ. Mặc cho cái bụng đói cồn cào vì đã quá trưa mà chưa được ăn gì. Ước gì giờ ở quê, thì tầm này đã được mẹ vào phòng gọi ra ăn cơm rồi. 
    Nhớ lúc mới chia tay còn đau khổ tuyệt vọng đến mức lên mạng search thử cách vượt qua sau chia tay. Đọc cả trăm lời khuyên, rồi đâu cũng vào đấy, vẫn già đi mấy tuổi chứ có vượt qua được như họ nói đâu. Hay tôi khác họ nhỉ? Giờ nhận ra sau chia tay mỗi người sẽ có một cảm nhận một trải nghiệm riêng không ai giống ai cả, nên thôi đối mặt cho ra vẻ người lớn. Tôi không chắc là sẽ có thêm bao nhiêu ngày nghĩ về cô ấy nữa, liệu tôi có đang lãng phí thời gian hay không? Nhưng tôi nghĩ tôi là vậy, tôi sẽ không trách bản thân tại sao cứ nghĩ về cô ấy và sẽ tìm ra được câu trả lời ở vài năm hay thậm chí vài chục năm nữa, bởi nhớ một người thì đâu mệt thể xác đâu, chỉ hơi nặng nề ở phần tâm hồn thôi. 
      Mưa vẫn rơi, thôi chắc phải dậy, mặc áo mưa vào rồi tiếp tục học buổi chiều dù chẳng muốn tẹo nào. Tối nay chắc tôi sẽ ghé quán nào đấy ăn cho no nê, đã lâu rồi chưa tự thưởng cho bản thân một bữa ra trò...
        

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

3 năm xếp gọn vào một folder

       | 25 . 09 . 2020 |     Có một người từng được gọi là người không thể thay thế   Chắc phải yêu ta nhiều lắm, đối xử tốt với ta lắm, có gì đặc biệt lắm mới có thể gọi là người KHÔNG thể thay thế được.   Ngồi bất động trong phòng, tôi chẳng biết phải làm gì. Cắt đứt một đoạn tình sâu đậm cũng như cắt đứt một đoạn ruột. Máu cứ rỉ ra chẳng ngớt. Tôi cho rằng, dù là vì lí do gì đi chẳng nữa, thì việc bỏ lại một người đang yêu nhiều như thế, đối phương đã sai rồi. Đừng bao giờ bao biện bằng những lí lẽ như anh/em yêu người khác sẽ tốt, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn,..Việc đó hãy để tự họ quyết định, nếu hết yêu thì cứ nói là hết yêu đừng cố tỏ ra cao thượng hay đổ lỗi về phía người còn lại. Sau một đoạn đường tình dài, trở nên lạnh lùng, cố ý cho ta thấy họ xấu xa đến mức nào mặc kệ cảm xúc rối bời của ta. Ta tự...

Young

      Nếu tôi hỏi về nghệ thuật, cậu chắc chắn sẽ cho tôi biết thông tin của bất kỳ quyển sách nghệ thuật nào từng được viết.. Michelangelo ? Cậu biết ông ta rất rõ. Sự nghiệp, khát vọng chính trị. Ông ta và giáo hoàng, định hướng giới tính. Tất cả những việc đó phải không ? Tôi cá là cậu không thể nói với tôi cảm giác về nhà thờ Sistine. Cậu chưa bao giờ thực sự ở đó để ngắm nhìn trần nhà tuyệt đẹp. Nhìn ngắm nó.     Nếu tôi hỏi cậu về phụ nữ, cậu chắc sẽ đưa tôi danh sách kiểu phụ nữ cậu thích. Cậu có thể thậm chí mới ngủ với họ vài lần. Nhưng cậu không thể nói cho tôi cái cảm giác tỉnh dậy có người phụ nữ ở bên cạnh... cà cảm thấy thực sự hạnh phúc. Cậu chỉ là một cậu bé chưa được mài dũa.     Tôi hỏi cậu về chiến tranh, cậu chắc sẽ lại lôi Shakespeare với tôi hả? "Thêm một lần thất bại nữa, những người...

Tôi không phải người giỏi văn, đây chỉ là suy nghĩ của một thằng nhóc tuổi đôi mươi !

2AM  Thấy chàng trai kia post ảnh cùng em ở bãi biển mà đáng lẽ ra phải là anh ở đó, anh chợt ghét biển    Trước giờ anh vốn là người yêu biển, mọi người xung quanh anh ắt hẳn cũng biết điều đó bởi anh hay post story những tấm ảnh về biển, hay đi dạo biển, đôi khi lại rủ bạn ra biển đàn hát hay ăn uống, và anh tự biết mình yêu biển bởi sinh nhật năm anh 19 tuổi anh đã một mình đón sinh nhật ở đó.     Anh coi biển là nơi trú chân tạm thời vào những lúc nặng lòng có lẽ bởi nó không đòi hỏi anh phải nói ra, cũng chẳng muốn cho anh biết điều gì, đơn giản biển chỉ ở đó cùng với những cơn gió mát thay từng lớp sóng vào bờ. Anh là người sống nội tâm, ghét phải xem trọng cảm xúc của người khác và cũng rất khó chịu khi ai đó đòi hỏi anh phải tôn trọng cảm xúc của họ. Anh chỉ muốn phần ai nấy sống, cảm xúc có khó chịu hay buồn tủi thế ...