Chuyển đến nội dung chính

|14 . 10 . 2020|
Lên xe xuống đường đến trường sau một chuỗi ngày ru rú được cho nghỉ ở nhà để tránh mưa lụt. Chiều nay không có mưa, phía xa trên kia, mây đã chịu hé ra một chút nhưng cũng đủ lâu để mặt trời hiện ra. Bất giác cảm nhận được sự ấm áp từ chút nắng yếu ớt, không khí mùa thu tràn về rõ ràng hơn bao giờ hết. Sau vài cái nhịp tay lên thắng xe, môi mấp máy lời bài "Yêu" của 7uppercuts, tiếng xe cộ chật chội, người chen nhau hối hả, lòng lại vui trở lại.
Mới đây còn than vãn sao năm nay thu không chịu lạnh, thật ra đó chỉ là lời khi mới chớm thu, trời chưa lạnh hẳn. Giờ ngoài kia đã khác, mưa không dứt vào đêm, gió khẽ khàng xuyên qua lớp áo. Chẳng trách thế mà vào những ngày thu lạnh, người ta vẫn cần tìm tay níu tay, cho cái cảm giác ấm ngập trong tim, xua đi cái lạnh giá bên ngoài, ấy vậy mà bản thân lại chẳng muốn tính chuyện yêu đương bởi thấy một mình vẫn ổn. Ổn vì tự giác lấy áo ấm mặc vào khi ra đường không đợi ai nhắc, ổn vì biết nấu ăn không cần phải mò ra ngoài ăn khi đói, ổn vì sau lớp khẩu trang, đôi môi đã chợt khẽ cười vì những điều nhỏ nhặt chứ không còn vì mỗi em nữa. Mùa thu là mùa mà đến cả Andree cũng muốn viết tình ca, nhưng cũng là mùa chia xa, người đi chẳng thèm ngoái đầu lại dù chỉ một lần. Người rẽ sang trái còn bản thân lại mãi ở phía bên phải. Cuối cùng thì mình cũng phải chấp nhận rằng... Ai rồi cũng phải ích kỷ lựa chọn con đường hạnh phúc cho riêng mình.
Mưa, khi có ai bên cạnh sẽ bình yên thơ mộng, còn những ai vẫn cô đơn và lang bạc lại thấy chạnh lòng đâm ra lại ghét. Thật ra chẳng có khái niệm mưa buồn, chỉ có người lận đận buồn đúng những ngày mưa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

3 năm xếp gọn vào một folder

       | 25 . 09 . 2020 |     Có một người từng được gọi là người không thể thay thế   Chắc phải yêu ta nhiều lắm, đối xử tốt với ta lắm, có gì đặc biệt lắm mới có thể gọi là người KHÔNG thể thay thế được.   Ngồi bất động trong phòng, tôi chẳng biết phải làm gì. Cắt đứt một đoạn tình sâu đậm cũng như cắt đứt một đoạn ruột. Máu cứ rỉ ra chẳng ngớt. Tôi cho rằng, dù là vì lí do gì đi chẳng nữa, thì việc bỏ lại một người đang yêu nhiều như thế, đối phương đã sai rồi. Đừng bao giờ bao biện bằng những lí lẽ như anh/em yêu người khác sẽ tốt, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn,..Việc đó hãy để tự họ quyết định, nếu hết yêu thì cứ nói là hết yêu đừng cố tỏ ra cao thượng hay đổ lỗi về phía người còn lại. Sau một đoạn đường tình dài, trở nên lạnh lùng, cố ý cho ta thấy họ xấu xa đến mức nào mặc kệ cảm xúc rối bời của ta. Ta tự...

Young

      Nếu tôi hỏi về nghệ thuật, cậu chắc chắn sẽ cho tôi biết thông tin của bất kỳ quyển sách nghệ thuật nào từng được viết.. Michelangelo ? Cậu biết ông ta rất rõ. Sự nghiệp, khát vọng chính trị. Ông ta và giáo hoàng, định hướng giới tính. Tất cả những việc đó phải không ? Tôi cá là cậu không thể nói với tôi cảm giác về nhà thờ Sistine. Cậu chưa bao giờ thực sự ở đó để ngắm nhìn trần nhà tuyệt đẹp. Nhìn ngắm nó.     Nếu tôi hỏi cậu về phụ nữ, cậu chắc sẽ đưa tôi danh sách kiểu phụ nữ cậu thích. Cậu có thể thậm chí mới ngủ với họ vài lần. Nhưng cậu không thể nói cho tôi cái cảm giác tỉnh dậy có người phụ nữ ở bên cạnh... cà cảm thấy thực sự hạnh phúc. Cậu chỉ là một cậu bé chưa được mài dũa.     Tôi hỏi cậu về chiến tranh, cậu chắc sẽ lại lôi Shakespeare với tôi hả? "Thêm một lần thất bại nữa, những người...

Tôi không phải người giỏi văn, đây chỉ là suy nghĩ của một thằng nhóc tuổi đôi mươi !

2AM  Thấy chàng trai kia post ảnh cùng em ở bãi biển mà đáng lẽ ra phải là anh ở đó, anh chợt ghét biển    Trước giờ anh vốn là người yêu biển, mọi người xung quanh anh ắt hẳn cũng biết điều đó bởi anh hay post story những tấm ảnh về biển, hay đi dạo biển, đôi khi lại rủ bạn ra biển đàn hát hay ăn uống, và anh tự biết mình yêu biển bởi sinh nhật năm anh 19 tuổi anh đã một mình đón sinh nhật ở đó.     Anh coi biển là nơi trú chân tạm thời vào những lúc nặng lòng có lẽ bởi nó không đòi hỏi anh phải nói ra, cũng chẳng muốn cho anh biết điều gì, đơn giản biển chỉ ở đó cùng với những cơn gió mát thay từng lớp sóng vào bờ. Anh là người sống nội tâm, ghét phải xem trọng cảm xúc của người khác và cũng rất khó chịu khi ai đó đòi hỏi anh phải tôn trọng cảm xúc của họ. Anh chỉ muốn phần ai nấy sống, cảm xúc có khó chịu hay buồn tủi thế ...