Lên xe xuống đường đến trường sau một chuỗi ngày ru rú được cho nghỉ ở nhà để tránh mưa lụt. Chiều nay không có mưa, phía xa trên kia, mây đã chịu hé ra một chút nhưng cũng đủ lâu để mặt trời hiện ra. Bất giác cảm nhận được sự ấm áp từ chút nắng yếu ớt, không khí mùa thu tràn về rõ ràng hơn bao giờ hết. Sau vài cái nhịp tay lên thắng xe, môi mấp máy lời bài "Yêu" của 7uppercuts, tiếng xe cộ chật chội, người chen nhau hối hả, lòng lại vui trở lại.
Mới đây còn than vãn sao năm nay thu không chịu lạnh, thật ra đó chỉ là lời khi mới chớm thu, trời chưa lạnh hẳn. Giờ ngoài kia đã khác, mưa không dứt vào đêm, gió khẽ khàng xuyên qua lớp áo. Chẳng trách thế mà vào những ngày thu lạnh, người ta vẫn cần tìm tay níu tay, cho cái cảm giác ấm ngập trong tim, xua đi cái lạnh giá bên ngoài, ấy vậy mà bản thân lại chẳng muốn tính chuyện yêu đương bởi thấy một mình vẫn ổn. Ổn vì tự giác lấy áo ấm mặc vào khi ra đường không đợi ai nhắc, ổn vì biết nấu ăn không cần phải mò ra ngoài ăn khi đói, ổn vì sau lớp khẩu trang, đôi môi đã chợt khẽ cười vì những điều nhỏ nhặt chứ không còn vì mỗi em nữa. Mùa thu là mùa mà đến cả Andree cũng muốn viết tình ca, nhưng cũng là mùa chia xa, người đi chẳng thèm ngoái đầu lại dù chỉ một lần. Người rẽ sang trái còn bản thân lại mãi ở phía bên phải. Cuối cùng thì mình cũng phải chấp nhận rằng... Ai rồi cũng phải ích kỷ lựa chọn con đường hạnh phúc cho riêng mình.
Mưa, khi có ai bên cạnh sẽ bình yên thơ mộng, còn những ai vẫn cô đơn và lang bạc lại thấy chạnh lòng đâm ra lại ghét. Thật ra chẳng có khái niệm mưa buồn, chỉ có người lận đận buồn đúng những ngày mưa.
Nhận xét
Đăng nhận xét