Chuyển đến nội dung chính

Lần đầu viết

 Hôm nay vô tình xem lại được video sinh nhật của chính mình vào năm 13 tuổi, trông lúc đó thật ngây thơ khôn lỏi, cố tỏ ra hiểu biết, vui vẻ hạnh phúc bên gia đình và 3 đứa bạn thân. Món quà sinh nhật của mình lúc đó là khối rubik-thứ đồ chơi mà một thằng thích khám phá giải mã nghiện trinh thám như mình mê cực. Phải bóc đến tận 4 lần mới mở xong hộp quà mà mấy thằng bạn cố tình chuẩn bị để chơi khăm. Cơ mà vui đến nổi miệng cứ giãn ra không khép lại nổi. Lúc đó cuộc sống không hẳn là hoàn toàn màu hồng nhưng cũng đủ gọi là không suy nghĩ nhiều, mình tin mình là trung tâm của sự chú ý, mình học giỏi hơn mấy đứa bạn, luôn được học sinh giỏi, thi đoạt giải trường lẫn huyện, tự nghĩ đẹp trai và có mái tóc cool ngầu, quần áo cũng sành điệu hơn các bạn cùng trang lứa do mắt thẩm mĩ có sẵn cùng với tính nghiêm túc khi làm bất cứ thứ gì từ việc chơi các trò chơi của bọn con nít, chơi game onl hay cả việc học, có sẵn máu hài hước trong người từ cấp 1 đến tận cấp 3 mọi câu nói trong lớp đều có thể làm cả lớp bật cười,.. Cho đến bây giờ, 20 tuổi, bạn thấy đấy mình vẫn nhớ rõ mọi thứ trước đây, và mình thấy bây giờ mình chả còn gì sót lại của thằng sinh năm ấy. Cuộc sống trôi quá nhanh hay mình không thích nghi nổi. Không có bạn thân, vừa chia tay mối tình gần 3 năm, xung quanh không có gì vui, gia đinh lại muốn mình tôn trọng cảm xúc của họ, như bọt biển vỡ tan một phát rồi tan thành từng mảnh. Mình tự nhận mình là người hoài cổ, bởi mình thích bạn bè trước đây của mình, thích tính cách của cô người yêu cũ trước đây, nhưng mình không thích tính cách của mình trước đây, cảm ơn tôi bây giờ đã trưởng thành hơn nhưng xin lỗi vì tự biến bản thân thành kẻ cô độc hơn...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

3 năm xếp gọn vào một folder

       | 25 . 09 . 2020 |     Có một người từng được gọi là người không thể thay thế   Chắc phải yêu ta nhiều lắm, đối xử tốt với ta lắm, có gì đặc biệt lắm mới có thể gọi là người KHÔNG thể thay thế được.   Ngồi bất động trong phòng, tôi chẳng biết phải làm gì. Cắt đứt một đoạn tình sâu đậm cũng như cắt đứt một đoạn ruột. Máu cứ rỉ ra chẳng ngớt. Tôi cho rằng, dù là vì lí do gì đi chẳng nữa, thì việc bỏ lại một người đang yêu nhiều như thế, đối phương đã sai rồi. Đừng bao giờ bao biện bằng những lí lẽ như anh/em yêu người khác sẽ tốt, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn,..Việc đó hãy để tự họ quyết định, nếu hết yêu thì cứ nói là hết yêu đừng cố tỏ ra cao thượng hay đổ lỗi về phía người còn lại. Sau một đoạn đường tình dài, trở nên lạnh lùng, cố ý cho ta thấy họ xấu xa đến mức nào mặc kệ cảm xúc rối bời của ta. Ta tự...

Young

      Nếu tôi hỏi về nghệ thuật, cậu chắc chắn sẽ cho tôi biết thông tin của bất kỳ quyển sách nghệ thuật nào từng được viết.. Michelangelo ? Cậu biết ông ta rất rõ. Sự nghiệp, khát vọng chính trị. Ông ta và giáo hoàng, định hướng giới tính. Tất cả những việc đó phải không ? Tôi cá là cậu không thể nói với tôi cảm giác về nhà thờ Sistine. Cậu chưa bao giờ thực sự ở đó để ngắm nhìn trần nhà tuyệt đẹp. Nhìn ngắm nó.     Nếu tôi hỏi cậu về phụ nữ, cậu chắc sẽ đưa tôi danh sách kiểu phụ nữ cậu thích. Cậu có thể thậm chí mới ngủ với họ vài lần. Nhưng cậu không thể nói cho tôi cái cảm giác tỉnh dậy có người phụ nữ ở bên cạnh... cà cảm thấy thực sự hạnh phúc. Cậu chỉ là một cậu bé chưa được mài dũa.     Tôi hỏi cậu về chiến tranh, cậu chắc sẽ lại lôi Shakespeare với tôi hả? "Thêm một lần thất bại nữa, những người...

Lười vác thây đi học

     Hình như tiết trời đã vào mùa mưa, mùa mà khi có ai bên cạnh thì sẽ rất vui và thơ mộng, còn những ai vẫn cô đơn và lang bạc như tôi thì lại thấy chạnh lòng đâm ra lại ghét.     Đối với tôi mưa như một chướng ngại mà ông trời gửi xuống để làm tôi thêm khốn khổ. Mở mắt ra tờ mờ sáng, nghe tiếng mưa lộp độp bên ô cửa sổ, tôi thở dài. Đánh răng rồi rửa mặt, chưa kịp bỏ bụng đã thấy 6h34 , vội thay quần áo, vơ lấy chiếc áo mưa phơi ngoài hành lang chung cư tối qua còn chưa ráo nước của trận mưa đêm qua. Mặc vào rồi leo bộ thang xuống tầng 1, vì tôi ở tầng 2 nên hiếm khi tôi đi thang máy, phải có vận chuyển đồ đạc nặng kia thì tôi mới cần đến. Lên xe vội chạy đến trường mặc cho mưa trắng xóa cả trời. Trường cách chung cư tôi ở 8 cây số, chạy qua bao cái đèn xanh đèn đỏ mãi mới đến trường. Hôm nay may mắn chỉ dừng một cái đèn đỏ, đụng hôm...