Chuyển đến nội dung chính

Chẳng thề ngừng nhớ





      | 17 . 09 . 2020 |
     Trời đang mưa rào - cơn mưa còn sót lại vào cuối hạ

    Mưa rào rào trên sân gạch, lộp độp trên mái ngói đã cũ kĩ của nhà ngoại mình. Thật may mắn cho mình vì mưa lại đến vào một ngày như thế này, để tâm hồn mình được tắm mát và vơi đi phần nào sự nặng trĩu bao ngày qua. Những giọt mưa va vào nhau rồi tan ra thêm chút nữa, gió lạnh thổi từng phần nhỏ của giọt mưa tạo thành từng gợn sóng trắng dưới ánh đèn đường hiu hắt bên nhà. Từng đợt từng đợt cứ thế kéo mình chạy dài qua bao ngã rẽ của mảng kí ức, lòng mình lại nhớ về những lần được đi dưới mưa cùng em. Lần đưa em về nhà sau khi ăn tối, em muốn dừng xe để chụp một tấm hình chung hai đứa dưới mưa. Lần thì đi chơi đêm với nhau thì mưa đột ngột đổ xuống, thấy bên đường có bác đi xe lăn không kịp tìm chổ trú, hai đứa lại vội đi mua áo mưa rồi quay lại gửi bác. Lòng cố nhớ lại, tụi mình đã nói những gì trong cái lần cả hai cùng cuốc bộ dưới mưa sau khi đi làm thêm về vì xe em bị hỏng bánh đến tận 1h sáng bởi nhà ở xa chổ làm. Mới quay đi đã là chuyện năm nào. Mình nhớ em...

    Ngoại vừa ra trước hiên nhìn mình rồi lại nhìn xa xăm. Hình như nhận ra điều gì, ngoại hỏi:

    - Sao.. không dắt nó về thăm ngoại? Bộ.. chia tay rồi hả? Sao con bỏ nó?

    - Sao ngoại lại nghĩ con là người chủ động chia tay? Mà thôi bỏ đi, không ai thèm yêu con đâu

    - Nói chi chi rứa, mi mà lại không có ai yêu. Nè! Bà ngoại già rồi nhưng mi cưới ở đâu, xa mấy tao cũng đi được nghe! Còn vàng để mừng cho mi nữa nè!

    - Dạ con biết rồi, ngoại vô ngủ trước đi, còn ngồi lại chút, lát con vô.

    Việc níu giữ chưa chịu chấp nhận từ bỏ một người sau gần 3 năm gắn bó với mình là một sự thất bại. Đã qua mấy tháng rồi mà vẫn không thể tìm thấy nổi một niềm vui, một điều để neo giữ hay một mục tiêu lớn lao nào đó trong đời... để rồi phải lầm lũi về quê, trốn trong khu vườn của ngoại, và muốn quên hết mọi thứ. Người có nghĩ, việc tụi mình rời bỏ những điều đã từng rất quen thuộc cũng là một sự thất bại không?

    Đã muộn, mưa cũng dần ngớt, vậy là mùa hạ đã chuyển mình, thu đến, đồng thời bằng lăng tím khép lại một vòng đời. Giá như mọi việc không chệch hướng thì có lẽ anh đã không một mình đón cơn mưa cuối hạ ở đây. Có khi lại đang tay trong tay với người, giữa lòng thành phố có hai con người đang say, nói, cười...

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

3 năm xếp gọn vào một folder

       | 25 . 09 . 2020 |     Có một người từng được gọi là người không thể thay thế   Chắc phải yêu ta nhiều lắm, đối xử tốt với ta lắm, có gì đặc biệt lắm mới có thể gọi là người KHÔNG thể thay thế được.   Ngồi bất động trong phòng, tôi chẳng biết phải làm gì. Cắt đứt một đoạn tình sâu đậm cũng như cắt đứt một đoạn ruột. Máu cứ rỉ ra chẳng ngớt. Tôi cho rằng, dù là vì lí do gì đi chẳng nữa, thì việc bỏ lại một người đang yêu nhiều như thế, đối phương đã sai rồi. Đừng bao giờ bao biện bằng những lí lẽ như anh/em yêu người khác sẽ tốt, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn,..Việc đó hãy để tự họ quyết định, nếu hết yêu thì cứ nói là hết yêu đừng cố tỏ ra cao thượng hay đổ lỗi về phía người còn lại. Sau một đoạn đường tình dài, trở nên lạnh lùng, cố ý cho ta thấy họ xấu xa đến mức nào mặc kệ cảm xúc rối bời của ta. Ta tự...

Young

      Nếu tôi hỏi về nghệ thuật, cậu chắc chắn sẽ cho tôi biết thông tin của bất kỳ quyển sách nghệ thuật nào từng được viết.. Michelangelo ? Cậu biết ông ta rất rõ. Sự nghiệp, khát vọng chính trị. Ông ta và giáo hoàng, định hướng giới tính. Tất cả những việc đó phải không ? Tôi cá là cậu không thể nói với tôi cảm giác về nhà thờ Sistine. Cậu chưa bao giờ thực sự ở đó để ngắm nhìn trần nhà tuyệt đẹp. Nhìn ngắm nó.     Nếu tôi hỏi cậu về phụ nữ, cậu chắc sẽ đưa tôi danh sách kiểu phụ nữ cậu thích. Cậu có thể thậm chí mới ngủ với họ vài lần. Nhưng cậu không thể nói cho tôi cái cảm giác tỉnh dậy có người phụ nữ ở bên cạnh... cà cảm thấy thực sự hạnh phúc. Cậu chỉ là một cậu bé chưa được mài dũa.     Tôi hỏi cậu về chiến tranh, cậu chắc sẽ lại lôi Shakespeare với tôi hả? "Thêm một lần thất bại nữa, những người...

Tôi không phải người giỏi văn, đây chỉ là suy nghĩ của một thằng nhóc tuổi đôi mươi !

2AM  Thấy chàng trai kia post ảnh cùng em ở bãi biển mà đáng lẽ ra phải là anh ở đó, anh chợt ghét biển    Trước giờ anh vốn là người yêu biển, mọi người xung quanh anh ắt hẳn cũng biết điều đó bởi anh hay post story những tấm ảnh về biển, hay đi dạo biển, đôi khi lại rủ bạn ra biển đàn hát hay ăn uống, và anh tự biết mình yêu biển bởi sinh nhật năm anh 19 tuổi anh đã một mình đón sinh nhật ở đó.     Anh coi biển là nơi trú chân tạm thời vào những lúc nặng lòng có lẽ bởi nó không đòi hỏi anh phải nói ra, cũng chẳng muốn cho anh biết điều gì, đơn giản biển chỉ ở đó cùng với những cơn gió mát thay từng lớp sóng vào bờ. Anh là người sống nội tâm, ghét phải xem trọng cảm xúc của người khác và cũng rất khó chịu khi ai đó đòi hỏi anh phải tôn trọng cảm xúc của họ. Anh chỉ muốn phần ai nấy sống, cảm xúc có khó chịu hay buồn tủi thế ...