Chuyển đến nội dung chính

Young

  


   Nếu tôi hỏi về nghệ thuật, cậu chắc chắn sẽ cho tôi biết thông tin của bất kỳ quyển sách nghệ thuật nào từng được viết.. Michelangelo ? Cậu biết ông ta rất rõ. Sự nghiệp, khát vọng chính trị. Ông ta và giáo hoàng, định hướng giới tính. Tất cả những việc đó phải không ? Tôi cá là cậu không thể nói với tôi cảm giác về nhà thờ Sistine. Cậu chưa bao giờ thực sự ở đó để ngắm nhìn trần nhà tuyệt đẹp. Nhìn ngắm nó.

    Nếu tôi hỏi cậu về phụ nữ, cậu chắc sẽ đưa tôi danh sách kiểu phụ nữ cậu thích. Cậu có thể thậm chí mới ngủ với họ vài lần. Nhưng cậu không thể nói cho tôi cái cảm giác tỉnh dậy có người phụ nữ ở bên cạnh... cà cảm thấy thực sự hạnh phúc. Cậu chỉ là một cậu bé chưa được mài dũa.

    Tôi hỏi cậu về chiến tranh, cậu chắc sẽ lại lôi Shakespeare với tôi hả? "Thêm một lần thất bại nữa, những người bạn thân mến ạ". Nhưng cậu chưa bao giờ gần với một người.. cậu chưa bao giờ từng để đầu mọt người bạn thân lên đùi cậu... và nhìn anh ta thở những phút cuối đời để tìm sự giúp đỡ của cậu.

    Nếu tôi hỏi cậu về tình yêu, cậu chắc sẽ trích dẫn một bài thơ, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn vào người phụ nữ và thấy hoàn toàn yếu đuối. Biết một người có thể san bằng cậu chỉ với ánh nhìn. Cảm giác như chúa gửi thiên thần xuống chỉ để dành cho cậu, người có thể giải cứu cậu từ địa ngục tối tăm. Và cậu cũng không biết thiên thần của cô ấy giống cái gì, để có được tình yêu đó cho cô ấy và là của cô ấy mãi mãi. Bỏ qua tất cả, bỏ qua bệnh ung thư và cậu sẽ không bao giờ biết ngủ ngồi ở bệnh viện trong hai tháng và nắm lấy tay cô ấy, bởi vì các bác sĩ có thể nhìn thấy trong mắt cậu là chế độ "giờ vào thăm" không áp đụng với cậu. Cậu không hiểu thế nào là mất mát thật sự, bởi vì điều đó chỉ diễn ra khi cậu yêu cái gì đó hơn là yêu bản thân cậu. Tôi ngờ là cậu chưa yêu ai nhiều hơn thế. Tôi nhìn cậu, tôi không thấy một người đàn ông tự tin và thông minh. Tôi chỉ thấy một thằng nhóc vênh váo và hoảng sợ. Nhưng cậu là thiên tài, không ai phủ nhận điều đó. Không ai có thể hiểu được cậu có kiến thức rộng thế nào. Nhưng cậu lại quá tự phụ vào mọi thứ là biết mọi thứ về tôi bởi vì cậu thấy bức tranh của tôi. Cậu gợi lại cái quá khứ chết tiệt của tôi. Cậu là trẻ mồ côi phỉa không? Cậu có nghĩ là tôi biết thứ khó khăn của cuộc sống đầu tiên là gì không? Cậu cảm thấy thể nào, cậu là ai..bởi vì tôi đã đọc Oliver Twist? Điều đó có tóm lại cho cậu điều gì không? Cá nhân thì, tôi không làm tất cả cái đống đấy tối tung lên, bởi vì cậu biết không? Tôi chẳng học được gì từ cậu. Tôi không thể đọc mấy cuốn sách vớ vẩn. Trừ phi cậu muốn nói về chuyện của mình, cậu là ai? Và tôi thích thú, tôi làm tiếp. Nhưng câu không muốn thế phải không, chàng trai? Cậu sợ hãi về những gì cậu có thể nói ra. Thay đổi cách ứng xử của cậu đi, sếp ạ.

     Đó là một thứ tuyệt vời, cậu biết không ? Những thứ nhỏ nhặt như thế. Nhưng phần lớn những thứ đấy tôi đều quên. Những kiểu biểu hiện rất riêng đó chỉ mình tôi biết. Đó là những gì tạo nên vợ tôi. Cậu bé, và cô ấy cũng có những điều tốt về tôi. Cô ấy biết tất cả những lỗi lầm nhỏ của tôi. Mọi người đều gọi những thứ đó là " những sai sót " nhưng chúng không phải. Đó là những thứ hay ho và sau đó chúng ta phải lựa chọn xem ai sẽ đi vào thế giới bé nhỏ kỳ lạ của mình. Cậu không hoàn hảo, chàng trai ạ. Và để tôi cứu lấy cảm giác của cậu, cô gái mà cậu gặp này cũng không hoàn hảo. Nhưng bất cứ thế nào thì cô cậu cũng là hoàn hảo cho nhau. Đó là một sự kết hợp quan trọng. Đó là tất cả sự quan tâm, thân thuộc. Giờ cậu có thể biết mọi điều trên trái đất này, chàng trai ạ, nhưng cách  duy nhất để tìm ra nó là phải cho nó một cơ hội. Cậu chắc chắn sẽ không học từ một ông già gàn dở như tôi. Kể cả nếu tôi biết, tôi cũng sẽ không nói với tên tiểu tử như cậu.

- Ừ phải, tại sao không? Ông bảo tôi tất cả những thứ khác mà. Chúa ơi. Nói nhiều hơn bất kỳ một ông bác sĩ tâm lý nào từng gặp tôi trong đời.

Tôi dạy thứ vớ vẩn. tôi không nói là tôi biết làm thế nào.

- Phải.. Ông có bao giờ nghĩ đến việc tái hôn không?

Vợ tôi đã chết

-Vì thế nên tôi mới nói " tái hôn."

Cô ấy chết rồi.

-Phải, tôi nghĩ đó là siêu triết lý. Ý tôi là, theo cách đó, thực tế ông có thể sống sót nốt quãng đời còn lại mà không cần thực sự hiểu một ai đó.

Time's up.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

3 năm xếp gọn vào một folder

       | 25 . 09 . 2020 |     Có một người từng được gọi là người không thể thay thế   Chắc phải yêu ta nhiều lắm, đối xử tốt với ta lắm, có gì đặc biệt lắm mới có thể gọi là người KHÔNG thể thay thế được.   Ngồi bất động trong phòng, tôi chẳng biết phải làm gì. Cắt đứt một đoạn tình sâu đậm cũng như cắt đứt một đoạn ruột. Máu cứ rỉ ra chẳng ngớt. Tôi cho rằng, dù là vì lí do gì đi chẳng nữa, thì việc bỏ lại một người đang yêu nhiều như thế, đối phương đã sai rồi. Đừng bao giờ bao biện bằng những lí lẽ như anh/em yêu người khác sẽ tốt, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn,..Việc đó hãy để tự họ quyết định, nếu hết yêu thì cứ nói là hết yêu đừng cố tỏ ra cao thượng hay đổ lỗi về phía người còn lại. Sau một đoạn đường tình dài, trở nên lạnh lùng, cố ý cho ta thấy họ xấu xa đến mức nào mặc kệ cảm xúc rối bời của ta. Ta tự...

Tôi không phải người giỏi văn, đây chỉ là suy nghĩ của một thằng nhóc tuổi đôi mươi !

2AM  Thấy chàng trai kia post ảnh cùng em ở bãi biển mà đáng lẽ ra phải là anh ở đó, anh chợt ghét biển    Trước giờ anh vốn là người yêu biển, mọi người xung quanh anh ắt hẳn cũng biết điều đó bởi anh hay post story những tấm ảnh về biển, hay đi dạo biển, đôi khi lại rủ bạn ra biển đàn hát hay ăn uống, và anh tự biết mình yêu biển bởi sinh nhật năm anh 19 tuổi anh đã một mình đón sinh nhật ở đó.     Anh coi biển là nơi trú chân tạm thời vào những lúc nặng lòng có lẽ bởi nó không đòi hỏi anh phải nói ra, cũng chẳng muốn cho anh biết điều gì, đơn giản biển chỉ ở đó cùng với những cơn gió mát thay từng lớp sóng vào bờ. Anh là người sống nội tâm, ghét phải xem trọng cảm xúc của người khác và cũng rất khó chịu khi ai đó đòi hỏi anh phải tôn trọng cảm xúc của họ. Anh chỉ muốn phần ai nấy sống, cảm xúc có khó chịu hay buồn tủi thế ...